NỐI LẠI CHIÊM BAO
Thiếu em
Anh ngồi đâu trên mặt đất cũng buồn
cũng lặng im như cây đứng gió
Đôi khi anh như chú lạc đà chạy rong
giữa sa mạc vắng em
Cây cỏ đến mùa nảy lá mọc lên
Trái tim anh sao bốn mùa đắng chát
Em chạy trốn anh như khước từ cơn khát
Như trốn cơn giông – cơn tâm chấn bão lòng
Anh giật mình gặp em trong chiêm bao cuối đông
Em không nỡ đẩy anh ra lần nữa
Anh vội vã dìu em vụt chạy qua băng giá
Ta khẩn cầu:
Tạ Trời
Tạ Đất
Tạ Chiêm bao…
Vũ trụ phố, 01/2013
Nguyễn Thạnh
Thiên thạch nổ tung trên bầu trời nước Nga
CHỈ TƯỞNG TƯỢNG THÔI
EM CŨNG GIẬN CŨNG HỜN
Tặng Ngọc
Anh tưởng tượng
Hai đứa mình thức trọn đêm giữa thảo nguyên – đồi mộng
Có chú ngựa tơ đứng canh gác cổng trời
Vầng trăng non rười rượi trải khắp nơi
Em sợ lạnh nép vào anh như cỏ dại
Rồi hai đứa dầm sương khuya
thảm cỏ non huyền ảo
Anh mơ màng kể chuyện
hoa sẽ nở trên mặt Trăng
Em ngoan ngoãn lặng thinh
nhưng do dự bâng khuâng
Chỉ tưởng tượng thôi mà em cũng hờn cũng giận
Ôi , kỷ niệm tình yêu chơi vơi trĩu nặng
Anh chỉ sợ mảnh trăng cong mau lặn phía chân đồi
Ăn trái cấm trong mơ đâu có tội em ơi!
Gặp gỡ trong chiêm bao là kỳ duyên định mệnh
Anh như cận vệ trung thành có phút giây nào lơ đễnh
Sao em cứ chần chừ em cứ làm ngơ
Đêm mộng tưởng đến bao giờ thành sự thật ?
Vũ trụ phố, 02/2013
Nguyễn Thạnh
Hôm nay ngày 25 tháng chạp
Tết đến gần kề, sao ngồi đó vu vơ
Đúng, hôm nay tui giã bộ thằng khờ
Bấm đốt ngón tay, tui điễm qua thế sự …
Quê hương mình bốn ngàn năm lịch sử
Đâu hèn, đâu thua những kẻ xâm lăng
Mà hôm nay trong tâm tui lại thấy rằng
Quê hương mình dần dần sẽ mất càng nhiều hơn …
Hôm nay ngày 25 tháng chạp
Một ly đầy cay đắng cuộc đời tôi
Thì em ơi! Xá chi những nụ hôn rồi
Nhưng …trong anh lúc nào cũng nhớ mãi …
Em ra đi, trong lòng anh khắc khoải
Tiếc thương gì ??? Chỉ số phận mà thôi
Đôi khi nhớ lại…con tim tiếc bồi hồi
Đời ngang trái , tình đôi khi còn hơn ngang trái ..
Hôm nay ngày 25 tháng chạp
Co ro một mình lại nhớ bạn bè xưa
Đứa còn, đứa mất đứa phương xa
Ứớc gì chúng ta nay gặp lại …
Chuyện xưa kia luyên thuyên kể mãi
Nhưng không quên kể chuyện hôm nay
Chuyện tiếu lâm, chuyện tà, chuyện tục , chuyện đêm ngày
Mong ước đôi khi chỉ là mộng ước ..
Hôn nay ngày 25 tháng chạp
Tui ngó mình và tui ngó lại dung nhan
Tháng ngày qua cuộc sống quá bẽ bàng
Tui, hạt cát ..làm sao nên sa mạc…
Ý của tui ..còn mọi người đôi khi khác
Tui muốn rằng ..mọi người ..ai cũng sướng
Bỏ hận thù và ôm lấy yêu thương
Hình như ..đây chỉ là giấc mơ ảo tưởng ..
Hôm nay ngày 25 tháng chạp
Cuộc đời qua, ngày tháng cũng đi qua
Hôm nay tui muốn gởi đến nhiều món quà
Gởi tất cả anh em trong thế giới …
Và nhất là mấy em tuổi đôi mươi
"Anh" tui đây tuy đã tuổi xế chiều
Nhìn hoa đẹp ..tim tui còn muốn xỉu
Ngày cuối năm tâm sự để hiểu nhau nhiều …
tc ..
http://ngodinhmien.blogtiengviet.net
. I.
Một mình nơi quán cóc quen thuộc của thằng bạn thời còn đi học, ngồi bên chiếc bàn có li bia màu vàng sóng sánh thụt sâu bên trong của căn nhà cổ gần trăm năm với ánh sáng nhàn nhạt, sau lưng là con hẻm nhỏ thông gió từ biển vào. Nhìn thằng bạn, giờ đã lên cụ, mặc áo thun ba lỗ, quần soọc ngồi chờ khách quen tới quán lai rai, rồi sau đó vồn vã, bỗ bã tay li bia tay dĩa đậu phộng rang lăng xăng phục vụ khách mà lòng thấy thương cho bạn, thương cả mình. Đều là tuổi gió bấc về cả rồi, cũng đã gần cái ngày mấy chú đưa xe rồng tới nhà ngâm nga câu mà ở đám nào cũng giống nhau không phân biệt người ăn mày hay kẻ ăn gang thép: “Ngày nào liệt liệt oanh oanh…”, mà còn phải lo kiếm miếng ăn. Ờ, mà việc kiếm miếng ăn hàng ngày bằng mồ hôi của chính mình sao không phải là niềm vui cuộc sống, giúp cho mỗi người ý thức quý trọng từng phút giây nhanh chóng chảy qua cuộc đời mình. Không biết giữa thằng bạn áo thun ba lỗ bán bia quán cóc và một kẻ tham nhũng làm giàu, ai là người biết quý trọng thời gian cuộc sống hơn? Có lẽ thời gian được đo bằng vàng, bằng đô la… sẽ quý hơn trong con mắt của nhiều kẻ, còn thời gian được tính bằng mồ hôi sẽ đẹp lên trong tâm hồn của những người.
– Bấc rồi, bạn già ơi!
Thằng bạn bất ngờ giựt ngược một câu làm tôi giựt cả mình. Sao?
– Mày có “nghe thấy” cái mùi nhè nhẹ tanh tanh mằn mặn của vẩy cá và rong biển được ướp trong hơi lạnh phương Bắc tan vào trong gió không?
Thằng bạn tôi giải thích. Trời ạ, tôi nổi cả da gà, lạ quá, sao bữa nay thằng bạn tôi ăn uống phải thứ gì mà bị “ngộ độc chữ” như vậy, ngôn ngữ hình dung của nó không phải thuộc văn chương bình dân vốn có nữa mà là có đẳng cấp hẵn hoi, ăn đứt văn chương của những người tự xưng văn sĩ tỉnh lẻ miền biển này, trong đó có cả tôi. Cảm ơn mày, thằng bạn áo thun ba lỗ bán bia quán cóc nói lời vàng ngọc. Tôi nổi da gà không chỉ đơn giản vì câu nói văn chương của thằng bạn mà chính là hiệu quả tác động của nội dung câu nói.
– Ê, bạn già chủ quán, mày uống với tao một chai đi, tao cảm ơn vì một câu nói như cóc kêu trời mưa của mày.
Tôi cụng li uống với bạn một hơi hết cả chai. Trong lòng tôi đúng là đang có mưa rơi, cơn mưa kí ức ào ạt chợt đến không định trước như những cơn mưa bất ngờ mùa gió bấc quê nhà. Cơn mưa mang theo ánh sáng, gió, hương vị quê hương và đôi chân trần trẻ con của tôi chạy rông trên đồng ruộng mùa khô đuổi theo một con trốt nhỏ xoay tròn đưa cả những cọng rạ bị đánh tơi ra bay lên cao và tôi chạy cho đến khi một chân bị sụp vào một lỗ chưn trâu được nguỵ trang bởi một lớp rạ bên trên, tôi té lăn cù rồi cười khanh khách, ngữa mặt nhìn bầu trời chiều hun hút sâu, hút cả tâm hồn và ước mơ trẻ con của tôi vào trong đó, bay đi bay đi chiều hôm, bay đi bay đi dịu êm, bay đi bay mông mênh trời xanh… Ôi, cái lỗ chưn trâu của tôi ngày xưa ấy, sao lại hiện lên ma quái trong lúc này, nó bàng bạc trong gió bấc, làm cho lòng tôi run lên, muốn bay đi cùng gió về một xứ sở định hình như tranh vẽ đã được tôi cất giấu thật sâu vào vùng xanh xưa kí ức.
Mùa xuân đang về… …
Tiếp tục đọc →